Lời thơ:
Tôi muốn che ánh sángĐể sắc màu không phai tàn;Tôi muốn giữ làn gióĐể hương thơm không bay đi.
Đây là tuần trăng mật của ong bướm;Đây là những bông hoa đồng xanh;Đây là cành non phất phơ lá nhỏ;Đây là khúc tình si của yến anh.
Và đây là ánh sáng của hàng mi;Mỗi sáng sớm, thần vui ghé thăm;Tháng giêng ngon như đôi môi gần;Tôi hạnh phúc.Nhưng vội vàng:
Tôi không đợi nắng hạ để nuối xuân.Xuân đang đến, nghĩa là xuân đang đi,Xuân còn non, nghĩa là xuân sẽ già,Và xuân qua, nghĩa là tôi cũng sẽ mất.
Lòng tôi rộng, nhưng thời gian cứ chật,Không để dài thời trẻ của nhân gian,Đừng nói xuân tuần hoàn,Nếu đến nữa, không chắc gặp lại.
Trời đất còn, nhưng tôi không mãi,Nên tôi tiếc cả đất trời;Tháng năm đầy mùi vị chia ly,Sông núi thì thầm tiếng biệt ly…
Cơn gió thì thầm trong lá biếc,Phải chăng buồn vì phải bay đi?Chim rộn ràng đứt tiếng hót thi,Phải chăng sợ phai tàn đang đến gần?
Chẳng bao giờ, ôi!Chẳng bao giờ nữa…Mau lên thôi!Khi mùa chưa tàn chiều hôm,
Ta muốn ômCuộc sống mới bắt đầu xanh tươi;Ta muốn giữ mây và gió,Ta muốn say trong tình yêu,Ta muốn ôm trọn trong một cái hônVà thiên nhiên, và cỏ cây rạng rỡ,
Cho say mùi hương, cho đầy ánh sángCho no nê thanh sắc của thời tươi;- Hỡi xuân hồng, ta muốn cắn vào ngươi!
Đây là một trong những tác phẩm tiêu biểu nhất của Xuân Diệu trước Cách mạng. Bài thơ là tiếng nói của một tâm hồn yêu đời, yêu sống mãnh liệt, nhưng ẩn chứa đằng sau đó là một quan niệm nhân sinh mới, chưa từng có trong thơ ca truyền thống.Bài thơ là một lối sống mới táo bạo, biết hưởng thụ một cách chính đáng và khẩn trương sống. Tuy nhiên, ở Vội vàng, tác giả nhấn mạnh vào lối sống tận hưởng theo thời gian. Ông kêu gọi mọi người yêu và tận hưởng những gì cuộc sống ban tặng, sống hết mình trong tuổi trẻ. Nhưng thực chất, trong cuộc đời, ông vội vàng cống hiến hơn là vội vàng hưởng thụ.
Thông tin tác phẩm:
- Thể loại: Văn học hiện đại
- Tập thơ: Thơ thơ (1938)