Có ai nhớ mãi “Summer Chronicle” - “Biên niên ký mùa hè” của phù du vĩnh cửu không?
Mọi người hay gọi tắt tác phẩm này là SC, tên chính thức của truyện mà tác giả dùng cũng là tên tiếng Anh, nhưng tôi cứ thích nhớ về câu chuyện đầy ám ảnh này với cái tên “Biên niên ký mùa hè”.
Mùa hè, có ai mà viết ra được một mùa hè đau thấu tim gan đến vậy?
Người ta nói mùa đông buồn, mùa thu lãng mạn, nhưng mùa hè với màu nắng vàng cam cũng quá ám ảnh đấy thôi. Ám ảnh từ năm 2008, khi thằng nhóc tôi mười sáu tuổi đọc truyện này lần đầu. Sáu bảy năm sau, tôi vẫn hướng về truyện này như một tầm cao mình không bao giờ với tới nổi, một tầm cao khó có bộ truyện nào trên mạng qua mặt được.
Sức tải quá lớn, vô cùng lớn. Từng câu từng chữ nặng kinh người.
Tôi có viết truyện, có thói quen chuốt cho thật nhọn ngòi bút của mình, ráng cho càng đẹp càng tốt. Nhưng tác giả (xin được gọi chung hai anh bằng một cụm từ “tác giả” vì tôi tin rằng theo một cách nào đó, hai anh đủ đồng cảm với nhau để trở thành một trên trang viết của mình) lại viết những câu văn đầy tính triết luận một cách vô cùng tự nhiên. Tự nhiên như chính cuộc đời đau khổ của một trong hai người.
Tôi có đọc được bức thư mà một anh trong số họ gửi người còn lại. Tôi thấy ma túy, thầy vết trượt dài, thấy những khổ đau mà mãi mãi thằng công tử bột nhão như tôi không bao giờ hiểu được.
Tôi có biết nỗi buồn, và tôi tin rằng rất nhiều bạn đọc, dù trẻ tuổi tới đâu, cũng biết được nỗi buồn. Tôi không tin rằng người ta có thể so sánh nỗi buồn, nỗi đau. Nhưng trong giọng văn của các anh, tôi tìm thấy một nỗi buồn sâu sắc đến mức cực đoan. Tôi vĩnh viễn không có sự cực đoan này, nên tôi thích, tôi mê, tôi ngóng vọng.
Tôi không muốn tìm hiểu rằng tại sao cuộc đời các anh lại buồn đến thế, chỉ cần biết rằng nỗi buồn ấy trên trang văn thật đẹp và thực làm sao.
Có ai đã từng nhìn thấy Nguyên? Thấy Dương? Thấy Quỳnh? Thấy họ như chính bản thân họ! Không phải một nhân vật vô hồn bị ép khung vào một thể loại nào đó, mà chính là những con người oằn mình từng ngày, từng giờ với những khát khao đau đớn của bản thân.
Có ai cứ nhớ hoài chi tiết Nguyên đốt tờ tiền năm trăm nghin dồng sau khi bị Dương hắt hủi như một “thằng đĩ nhiều lời và đê tiện”?
Có ai mơ mộng về Hà Nội và Đà Lạt khi đọc “Thu Hà Nội để sống và già. Đà Lạt để yêu và chết”?
Tôi tin giọng văn của tác giả rất Việt. Tôi viết về áo dài, bún thang bún mọc, cái chất Việt nó đã ở sẵn trong nguyên liệu viết truyện rồi, nhưng hai anh viết về thời hiện đại-sự cô đơn và hành trình tìm lại những trái tim lạc mất nhau trong thời hiện đại. Chất Việt ánh lên trong từng nhân vật, cách họ vui, cách họ buồn.
Đọc đến cuối truyện, tôi chưa bao giờ hiểu được hết nỗi đau của Nguyên, và điều này làm tôi trăn trở mãi cho đến tận bây giờ. Ừ thì ngủ ngon, ăn ngon, nhưng mỗi khi buồn và nhớ về cuộc đời, một nhân vật ảo lại hiện ra trước mắt. Buồn gì mà buồn thế, đau gì mà đau thế, thực gì mà thưc thế!
Tôi không muốn khen suông truyện và đưa nó lên tầm cao vĩ đại quá mức gì. Truyện có bị loãng ở một vài chương, đặc biệt là phần tình cảm mặn nồng chiều lòng fangirl của Dương Nguyên, nhưng phần này phần nào làm truyện nhẹ nhàng bớt. Thứ nữa là tình cảm của Dương dành cho Nguyên bị mờ khi người đọc nhìn thấy nỗi đau của Nguyên bị cô lập với hầu như mọi nhân vật còn lại, nhưng nhìn chung, tôi vẫn thấy được tình yêu và sự hy vọng đáng quý, đặc biệt ở cuối truyện. Cảm ơn tác giả đã dừng lại ở đó.
Chỉ cần “tất cả chúng ta đều đang chờ đợi một thừ gì đó được tạo thành” thôi.
Không quan trọng chờ đến khi nào hay tạo ra cái gì.
Tình yêu, sự sống, gì cũng được.
Vì tất cả chỉ là phù du vĩnh cửu.
Mong rằng hai anh, dù ở thể giới bên này hay thế giới bên kia, tìm được sự bình yên trong tâm hồn.
Ngày mười tháng bốn năm hai nghìn mười ba, trong lúc nhớ về câu chuyện ám ảnh màu vàng cam này, tôi có viết lại vài dòng thơ. Bài thơ không có tựa, hay nói chính xác là tôi mạn phép lấy một câu trong truyện của hai anh làm đầu đề cho bài thơ của mình.
==
“Hết tháng năm, điều gì sẽ tới. Chẳng còn gì nữa ngoài mùa hè tiếp diễn.”
mùa hè không kết thúc vì phù du là vĩnh viễn vì đau yêu quyết liệt làm sao mà quán triệt được lòng nhau
như mỗi năm ngoảnh đầu lại nguyện cầu thấy bớt yêu một chút để thương thêm một chút những lần ngoảnh đầu ký ức vút qua mau cắt qua da đường máu còn thít thút
không thể chung nhau một con đường thì vẫn ngại ngần lầm lũi song song giữa nghìn đường thẳng là hai đường cong giữa tối say mơ là vàng đường cát nóng
không thể chung nhau một con sóng chỉ biết để dành gọi vơ vẩn dương nguyên quờ tay ôm vơ vẩn nhân duyên muối mặn từ tim sao chuyền thành hắt bóng
để dành tiếng yêu trong cổ họng giữa vô vọng là hy vọng ngóng vọng
dương nguyên