Review này spoil nặng, các bạn cân nhắc trước khi đọc.
Gregor là nhân viên cần mẫn và đáng tin cậy. Mọi thứ trong gia đình được Gregor cáng đáng và thu xếp chu toàn. Mọi người đều sống dựa vào Gregor và anh tự hào về điều đó.
Vậy mọi thứ đều tốt?
Có lẽ, nếu mọi chuyện vẫn như thế. Nhưng cuộc đời đầy những biến cố. Một sáng Gregor tỉnh dậy và “hóa thân”. Mọi thứ tan tành, công việc, các mối quan hệ, và cuộc đời anh. Nhưng đâu phải bản thân Gregor muốn vậy. Và tôi chắc mọi người trong câu chuyện không ai muốn vậy. Thậm chí kể cả tôi. Nhưng nó đã xảy ra.
Gregor hóa thân, những người xung quanh anh cũng “hóa thân” theo, đảo ngược, lạnh lùng, ghê rợn.
Cuối cùng mọi thứ phải chấm dứt, bằng cách này hay cách khác. Kafka chọn cách tự nhiên nhất.
Xuyên suốt Metamorphosis là giọng văn bình tĩnh đến kỳ lạ của Kafka. Mọi thứ xảy ra như nó phải xảy ra. Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến, không gượng ép, không níu kéo. Các chi tiết được diễn tả từ từ chậm rãi. Câu chuyện tự nhiên đến nỗi nó gần như là thật. Một sự thật đáng sợ.
Sự tồn tại của Gregor là gì? Là tập hợp mọi tác động của anh lên mỗi nhân tố ngoại lai khác? Hay đơn giản chỉ là sự tồn tại của chính anh? Gregor có còn là Gregor khi anh hóa thân? Hay chính lúc đó Gregor mà mọi người biết đã chết, biến mất, thay vào đó là sự hiện hữu của một sinh vật khác? Và gia đình có thể quên anh dễ dàng vậy sao, khi mà mọi thứ họ có đều là do anh mang lại? Gregor từ vị trí là trụ cột trở thành gánh nặng, chỉ vì sự hóa thân. Mà bản chất của sự hóa thân cũng chỉ là thay đổi hình dạng bề ngoài. Gregor vẫn còn đó. Hay gia đình anh không nhận ra?
Metamorphosis còn làm cho tôi suy nghĩ về sự giúp đỡ, đóng góp của một cá nhân cho các bên liên quan. Sự hỗ trợ luôn đáng được trân trọng. Nhưng khi nó quá chu toàn, có phải nó đang bóp chết mọi sự cố gắng của các thành viên khác? Thậm chí nó có thể làm họ cảm thấy ngột ngạt, và thiếu tự do. Một hành động tốt xuất phát từ ý định tốt có thể mang lại những hệ lụy tiêu cực như vậy sao?
Đây là một câu chuyện ám ảnh.